Lượt xem: 920

Ấm áp tình thầy, nghĩa trò

 

“Rời Hoàng Diệu, giã từ đại học

Bước tiếp vào đời duyên nghiệp giáo vui sao

Tình thầy trò luôn ấm áp, ngọt ngào

Hạnh phúc tuổi già mong gì hơn thế!”

    Kỷ niệm về mái trường, về thầy, cô luôn là những dấu ấn khó phai. Noi gương quý thầy, cô, tôi trở thành cô giáo năm 1970. Không thể quên được hình ảnh của những thầy, cô đã hết lòng dạy dỗ, nâng bao ước mơ, khát vọng cho chúng tôi. Đó là thầy Phòng, thầy Chấn, thầy Tráng, cô Hồng Mộng, thầy Bình, thầy Linh và quý thầy, cô khác tôi đã học… Trong tim tôi, những hình ảnh đó mãi không phai mờ dù thời gian cứ trôi mãi…

    Chính quý thầy, cô đã giúp tôi tự tin, cháy hết mình như ngọn nến hồng trong mỗi tiết dạy.

“Ngọn lửa trong tim, ngọn lửa yêu nghề.

Nghiệp “trồng người”, ta mãi mãi say mê”

    Trong suốt quá trình đứng lớp, tôi vẫn còn nhớ:

    Vui nhớ khi được học sinh hỏi: Sao hết tiết nhanh quá cô ơi!

    Buồn nhớ khi đang dạy mà nghe lớp bên cạnh vỗ tay vì được tin thầy, cô không đến lớp.

    Thương nhớ những lần chấm bài, tôi phải cân nhắc từng điểm số và lòng không vui khi phải cho điểm thấp nhưng bài chưa đạt:

“Ở đó, tấm lòng tôi thiếu hụt

Chấm điểm em, tôi nhận chính điểm mình!”

    Đứng lớp ở nhiều trường nhưng sau 37 năm cũng phải giã từ bảng đen, phấn trắng, từ giã việc cầm bút chấm điểm.

“Về hưu buồn nghiệp đưa đò

Xa trường, xa lớp, xa trò thân yêu

Cho không mong nhận lại nhiều

Tình người sẽ trả bao điều ấm êm”

    Về hưu rồi tôi vẫn được thầy, cô cũ, bạn bè đồng môn, đồng nghiệp quan tâm nhớ thương. Xúc động lắm! Sau 37 năm xa trường Hoàng Diệu vẫn được thầy Hiệu trưởng Phùng Kim Phú mời về dự lễ khai giảng năm học. 37 năm xa lớp, tôi và nhiều thầy cô tuổi cao vẫn được quà Trung thu do cựu học sinh Hoàng Diệu trao tặng. Xa thầy, cô hơn 37 năm, thế mà khi gặp lại, thầy, cô vẫn nhớ rõ họ tên tôi và các bạn.

    Thật đúng là:

“Khoảng trời tung cánh bay xa

Xa trường, xa lớp, không xa tấm lòng”

    Nối tiếp truyền thống “Uống nước nhớ nguồn”, cựu học sinh Sóc Trăng nói chung không bao giờ quên câu “Tình thầy, nghĩa trò”. Cựu Thứ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo Lê Vũ Hùng, sau 23 năm xa cách vẫn không quên cô giáo đã dạy mình trước đó.

    Xin đốt nén nhang tưởng niệm người đã mất (cách nay đúng 20 năm), người mà trong giây phút hội ngộ nhận là học sinh cũ của mình, còn mình thì ngơ ngác đứng nhìn! Còn gì cảm động và an ủi hơn khi học sinh đã thành đạt mà vẫn còn nhớ cô giáo dạy mình cách đó vài chục năm.

    Còn nữa, về hưu tôi luôn được cựu học sinh truyền thêm năng lượng tích cực, sưởi ấm tuổi xế chiều. Sư thầy “hoan hỉ” hơn 50 năm mới gặp lại vẫn xưng “trò” và thường xuyên vấn an cô giáo qua facebook. Thật hạnh phúc, thật ấm áp khi gặp khó khăn, đau yếu đều có cựu học sinh đến tận nhà để an ủi, động viên, giúp đỡ nhiệt tình. Ơn thầy chưa trả mà thường xuyên nhận được sự giúp đỡ của con thầy, một cựu học sinh Hoàng Diệu chưa từng học tôi. Thật kỳ diệu! Thật tuyệt vời! Cho đi không cần nhớ nhưng nhận về tôi mãi tri ân!

    Chính những niềm vui nhận được từ thầy, cô, bạn hữu, từ đồng nghiệp, từ cựu học sinh đã tạo sức mạnh để tôi sống lạc quan, yêu đời và sống tiếp để đón nhận niềm vui mới. Niềm vui rồi cũng qua đi nhưng tình yêu thương sẽ mãi mãi bền vững.

    Xin cảm ơn tất cả những người yêu tôi, những người tôi yêu và cảm ơn những năm tháng tuyệt vời trong nghề đưa đò thầm lặng!

    Sóc Trăng, tháng 11/2023

Trần Nữ - Cựu học sinh, cựu giáo viên Hoàng Diệu



Phim tư liệu
  • Phát biểu của đồng chí Lâm Tấn Hòa
  • Ngày hội văn hóa thể thao du lịch đông bào Khmer Nam bộ và Lễ hội Óoc-Om-Bóc Đua ghe Ngo 2022
  • Cuộc thi viết chính luận về bảo vệ nền tảng tư tưởng của Đảng, đấu tranh phản bác các quan điểm sai trái, thù địch lần thứ Hai - năm 2022
1 2 3 4 5  ... 


No title... No title... No title...
Thống kê truy cập
  • Đang online: 126
  • Hôm nay: 5235
  • Trong tuần: 89,827
  • Tất cả: 12,556,481